Đánh giá review phim Itaewon Class – Tầng Lớp Itaewon
Itaewon Class dựa trên bộ webtoon cùng tên, tập đầu tiên lên sóng hồi 31 tháng trước, mỗi tuần chiếu 2 tập vào thứ 6 và thứ 7, mỗi tập 1 tiếng hơn. Hiện nay đã chiếu được 6 tập rồi, season 1 dự kiến sẽ kết thúc vào tập 16. Các bạn có thể lên Netflix để xem phim vietsub đầy đủ, nhưng mình phải cảnh báo trước, Itaewon Class gây nghiện rất nặng luôn đó. Trước khi vào bài thì mình sẽ khen các diễn viên đã thể hiện cực kì tròn vai, truyền tải được nhân vật và ngoại hình rất sáng, toàn trai xinh, gái đẹp. Nhưng điều mình muốn khen nhất và chỉ tập trung vào trong bài này là kịch bản của phim, bởi vì nó quá xuất sắc.

Kịch bản đi theo motif from zero to hero, cho nhân vật từ nghèo kiết xác, làm dành dụm từ từ (trong 10 năm) để trở nên giàu có và lật đổ đế chế thực phẩm hồi xưa phá nát gia đình mình. Được xây dựng theo hướng flashback để miêu tả tâm lý cho khán giả dễ hiểu và kể sơ về background của một số nhân vật mới. Hơi cliché chút, nhưng lại cuốn hút đến độ không thể tưởng tượng được.
Itaewon Class thành công phần lớn nhờ biên kịch cho nhân vật được sống thật sự, được có đầy đủ thời lượng lên hình để thể hiện hết cá tính tuyệt vời của mình mà không bị đứt quãng khỏi mạch truyện. Kiểu vào tình huống khó như vậy mà vẫn giữ nguyên cá tính chứ không bị lung lay thay đổi. Tất cả những gì chúng ta thấy trong bộ phim này, là NHÂN VẬT, chứ không phải DIỄN VIÊN.
Chúng ta có một Park Sae Roy Yi khờ khạo nhưng đầy nghĩa khí, trượng phu, sống ngẩng cao đầu, chả chịu khuất phục trước ai, chịu thương, chịu khó và hay lo chuyện bao đồng. Mặc dù không có tài cán gì, nhưng dần dà, người tài sẽ tự tìm đến bởi bộ dạng lương thiện và độ lượng đó. Đây là một Lưu Bị ở thời hiện đại, trong phim cũng có cảnh nhân viên của anh tự nhận mình là “Gia Cát Lượng”. Nếu Park Sae Roy Yi không phải được xây dựng dựa trên Lưu Bị thì mình chẳng biết còn ai xứng đáng hơn nữa.
Đây là một tuýp nhân vật điển hình trong các manga Nhật, kiểu chả cần tài cán gì, cứ sống hết mình, nhất định vận may sẽ đến. Siêng năng, kiên định cũng là một loại năng lực. Chưa dừng lại ở đó, các nhân vật còn lại xoay quanh Park ai nấy cũng đều cá tính và khác biệt không kém. Mỗi người một vẻ, chả ai giống nhau, tạo nên một tập thể cực kì thu hút và đa dạng.
Còn về phía phe “phản diện” thì cũng được xây dựng quá xuất sắc luôn. Kiểu mặc dù bọn họ làm điều ác sờ sờ ra đó nhưng biên kịch vẫn có cách kéo về ánh sáng và giữ vững ở trung lập. “Bọn người ác” đó, thật ra chỉ đang làm tất cả vì gia đình, giống nhà Corleone trong The Godfather vậy. Điều duy nhất biến họ thành phản diện chính là không phải nhân vật chính của phim mà thôi.
Vì lẽ chăm chút cho nhân vật như vậy mà 2 tập đầu kéo dài 2 tiếng nhưng lại chỉ bằng với 30p của một bộ 120 phút. Tức là chỉ mới đến lúc nhân vật chính bắt đầu quá trình trả thù của mình. Nên tình tiết đâm ra hơi chậm, dễ gây mất kiên nhẫn vì ý nghĩ con đường sắp tới còn dài lắm cứ quanh quẫn trong đầu.
Còn một điều nữa mình không thích ở Itaewon Class là mặc dù có một phong cách làm phim rất hiện đại nhưng vẫn bị dính điều cố hữu trong các drama Hàn. Đó là drama hóa mọi thứ và hay chơi cái trò lật mặt vào phút cuối của cuộc trò chuyện. Ví dụ, cậu nấu ăn vậy chết tui rồi (với mặt nghiêm túc),…. (đợi 10 giây sau), ngon quá thì ai chịu cho nổi. Cái này để tạo bất ngờ và đẩy phim lên cao. Hoàn toàn không sao, nhưng nó xuất hiện với tần số liên tục nên xem rất chán, có cảm giác bị câu thời gian, kéo dài mọi thứ, dễ trở thành con dao hai lưỡi vì mình đã biết trước được sau đó sẽ ra sao rồi.
By Thiên Di